07-16-2012, 11:18 AM
(Bài viết đã được chỉnh sửa: 07-16-2012, 11:23 AM {2} bởi vietphuock04.)
Update ngày 16/7.
Một con én không làm nên mùa xuân, thôi kệ, cuối đông cũng được.
-Đã trao đổi với thầy chủ nhiệm trường NDC, tình hình rất khả quan.
-Ngày 15/8 các em sẽ tập trung, thầy sẽ lập danh sách học viên.
-Ngày 25/7 sẽ nhận 10 cây tiêu của hoangtube do Kts chuyen làm.
Một bài viết của ông anh. Mình cố ý để dai , không ngắt trang. Chỉ có một số ít người đáng đọc.
Loan ra đời, mẹ cô bế cô từ về quê sau những năm tháng bỏ nhà một vùng quê nghèo heo hút tận Bến Tre lên Sài Gòn sinh sống. Mẹ Loan quen 1 anh công tử nhà giàu, sau khi chán chê mẹ Loan và khi mẹ Loan có bầu Loan thì anh ta chạy biến.
Mẹ Loan xinh đẹp, trắng trẻo, tuy nhiên nguồn gốc và địa vị gia đình mẹ Loan không đủ để tương xứng với anh chàng công tử kia.
Loan về ở với ông bà ngoại, thời gian tuổi thơ Loan loanh quanh gốc trâm Bầu, Loan lớn lên như bền bỉ như những ngọn lục bình trôi miên man. Dù nghèo đói và thiếu thốn tuy nhiên vốn thừa hưởng ở mẹ và người cha Loan rất xinh đẹp.
Một ngày kia, mẹ Loan lại trở về lần này mang theo 1 bé trai. Như người ta thường bảo 1 đứa con xinh xắn là kết tinh của một tình yêu trọn vẹn. Lần này thằng Hận là kết cục của một lần mẹ Loan bị đám ma cô cưỡng hiếp, Hận không biết cha mình là ai và như định mệnh, Hận bị mù do một căn bệnh quái ác mà những đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh thiếu thốn tạm bợ mang lại. Bỏ Hận lại trong nước mắt, mẹ Loan lại tiếp tục ra đi.
Căn nhà nơi cuối một con kênh đỏ ngầu như màu máu sôi sục hằng đêm lần này đón thêm 1 sinh linh bé nhỏ. Hùm dữ không ăn thịt con nhưng một người mẹ nghèo hèn sẳn sàng bỏ rơi con mình. Thằng Bé Mù như biết thân biết phận, nó không hề khóc, không hề la và rất ít bệnh tật. Mà có thêm bệnh nửa thì đã có làm sao.
Nó bị mù – một thứ bệnh mà có lẻ làm cho tất cả thứ bệnh nào khác cũng tránh xa nó đi. Loan rất thương em mình, hai chị em lủi thủi bên nhau. Loan thường bế thằng Hận đi xem người ta thả diều, câu cá. Mặc dù không thấy gì nhưng thằng Hận rất thích những trò chơi mà chị Nó tận tình kể lại. Nó chơi diều bằng âm thanh qua giọng nói trong trẻo, dể thương của 1 cô bé miền Tây. Này diều ơi diều bay lên, diều bay cao, rung rinh trong gió..nào diều ơi.
Năm tháng trôi đi, lần lượt ông và Bà ngoại Loan qua đời, bỏ lại hai chị em côi cút. Loan lúc này đã là một cô thiếu nử xinh đẹp, bùn đen không che được làn da cô. Tiếng gầm ầm ỉ của dòng kênh không át đi giọng nói dể thương của cô.
Rồi một ngày, nước lủ dâng cao, cuốn trôi tất cả nhà cửa, vườn tượt mà ông bà ngoại Loan để lại. Không một tấm áo, không một đồng trong túi. Bán nốt mấy con Vịt còn sót lại Loan dẫn em lên Sài Gòn với một mong ước mãnh liệt tìm cho ra mẹ cô. Lần dò theo bến xe Miền Tây Loan như choáng ngợp trước 1 Sài Gòn phồn hoa. Nhìn khắp nơi mà không biết đi đâu, về đâu.
Như là định mệnh, như là hệ quả của một chuổi thức ăn trong thế giới của loài cầm thú, mà trong đó những con thú mạnh mẽ ăn dần dần những con thú yếu ớt, lẻ loi. Loan trở thành mục tiêu của đám giang hồ bến Xe.
Trong đám thú dữ đó Long sẹo là con đực mạnh nhất. Sau một trận đánh nhau kinh hoàng, Loan là phần thưởng cho chiến thắng có mùi máu của Gã. Dường như đối với thú vật trước những con mồi non nớt yếu đuối chúng vờn cho đã rồi mới ăn. Long đóng vai một gã tốt bụng, thân ái giang đôi tay đầy máu tanh của mình ra che chở cho Loan. Gã thuê 1 căn nhà nhỏ gần bến Xe, mua áo quần, thức ăn cho Loan và thằng em Mù.
Rồi Loan trở thành vợ của Gã. Tuổi trẻ cùng sự hồn nhiên lẫn xinh đẹp, vô tư của Loan làm cho trái tim gã mềm nhũn. Gã quyết chí bỏ máu giang hồ đâm thuê chém mướn, Gã hoàn lương thành 1 tay bốc vác trong bến xe.
Chuyện đời đâu như mơ, trong một lần say cùng đám bạn, chếch choáng hơi men bước về nhà. Trong lòng gã mơ đến cô vợ trẻ bên nồi cơm trắng tinh đơi gã về. Một nhát chém chí mạng và chính xác, xoạc từ phía mang tai trái chéo lên cuống họng gã, làm gã không chết ngay mà chết từ từ.
Dân giang hồ đánh nhau là chuyện thường xuyên, họ chém nhau dường như là để tranh vương, xưng bá tuy nhiên lén và hiểm là những nhát chém của thù hận tích tụ. Nhát chém đã làm gã không chết vì bị thương mà chết vì trúng vào động mạch chủ dọc cổ. Gã cố bò, cố lết về nhà, cơn mưa thật to cũng không xóa nổi dòng máu cứ ộc ra từ cổ gã.
Vật vả bên xác chồng và tiếng khóc của thằng em, Loan mím môi câm lặng, sự câm lặng của một giống loài đã quen sự khốc liệt và chịu đựng. Không nơi nương tựa, không tiền, không nghề nghiệp Loan bắt đầu kiếm việc làm, cái việc mà hàng ngàn cô gái trẻ tương tự hay làm. Loan làm Gái ở bến xe.
Cô không có son phấn, không áo quần sặc sở, thậm chí không có một kiến thức tối thiểu nào để trụ lại ở cái nơi như vậy. Loan đưa khách về căn phòng mà cô thuê. Thằng em vốn bị mù nhưng nó không điếc, hằng ngày nó lắng nghe những âm thanh trong những cuộc truy hoan của khách làng chơi. Vốn nhạy cảm với âm thanh từ bé, vốn được chị kể cho nghe về tiếng vi vu của những con diều…nó nghe tất cả những thứ đó.
Tuy nó không biết và định nghĩa được sự tốt xấu từ chuyện mà chị nó làm. Nó thấy thương chị nó.
Một lần, chị nó dẫn về phòng một tay áo quần bảnh bao nhưng nhàu nát của một tay kỹ sư đi làm công trình xa về, quá bước nửa đêm tại bến Xe, tìm chút lạc thú trong khi chờ đợi đón chuyến xe sớm ngày mai.
Như mọi lần, Loan sẽ bảo thằng em mở tivi to lên, hay hát 1 bài, hoặc đọc kinh cầu nguyện. Ông bà ngoại Loan vốn rất sùng đạo thiên chúa. Đạo nói rằng mọi tội lổi do con người ta làm nên là do ông bà tổ tong đã phạm một trọng tội là ăn trái Cấm. “Lạy cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh cha cả sáng, nước cha trị đến, ý cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời, xin cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ cho chúng con….”.
Trời quá tối, bụng quá đói vì cả tuần nay mưa, ế khách. Mặc gã đàn ông dày vò, Loan khóc, những giọt nước mắt lăn trên má cô. Thằng em vẫn lầm bầm câu kinh trong một đêm tối lạnh lẻo. Gã kỷ sư như bừng tỉnh, thật quái đản và kinh khủng.
Cái lương tâm cằn cổi của gã như được tưới nước, gã dừng ngay cuộc chơi, gã nhớ đến vợ và mấy đứa con mình, gã nhớ đến lúc mà gã bé thơ, gã nhớ đến khi mà gã còn trẻ mới ra trường…..gã vội vả mặc lại quần áo, rút hết đống tiền trong túi ra bỏ lại trên bàn và…bước ra đi trong làm mưa to nặng hạt. Gã phải về nhà, bằng bất cứ giá nào.
Chúa nói rằng, người tốt sẽ lên thiên đàng và kẽ xấu sẽ xuống địa ngục. Chưa ai thấy thiên đàng nhưng lắm kẻ đã nếm mùi địa ngục. Thằng Hận càng ngày càng lớn, nó đã biết lần dò con đường trước hẽm để ra đầu đường xem bọn nhóc bến xe tạt lon, bắn bi. Nó đã biết bỏ đi khi chị nó dẩn ai đó về phòng. Cũng chính từ đây nó loang thoáng nghe những lời dèm pha của chòm xóm xung quanh nhà nó. “Chị mày làm Gái, cái đồ không biết xấu hổ, lại dẫn cả trai về nhà” “ chị mày sẽ xuống địa ngục vì đã làm những chuyện dơ bẩn đó” “ mới nứt con mắt mà đã vậy, sau này biết sống làm sao”.
Hận băn khoăn, nó không tin chị nó sẽ xuống địa ngục, chị nó yêu thương nó nhất, chăm lo cho nó còn hơn là một người mẹ. Chị nó đâu có được đi học, đâu có điều kiện như người ta. Chị nó chỉ là khâu cuối nhất trong chuổi thức ăn của loài cầm thú. Con lớn ăn, nhai và nuốt những con bé. Bọn nhà giàu, bọn có tiền nhai nuốt những kẻ nghèo khó. Nước to mạnh nhai nuốt nước bé. Ấy là chuyện đương nhiên.
Trong sự tối tăm của mình, Hận không ngừng nghĩ về Chúa Trời. Chúa bảo là sẽ cho thức ăn cho mọi thứ nếu mà mình siêng năng cầu nguyện. Nó cầu nguyện hoài nhưng nó vẫn không thấy thức ăn. Phải chăng vì quá nhiều người nghèo đói nên Chúa bận rộn mà quên nó. Nó tự nhủ sẽ cầu nguyện nhiều hơn và thành tâm hơn.
Cuộc sống ngày càng khó khăn, tuổi trẻ của chị nó cũng không tránh khỏi sự phai tàn của tạo hóa. Chị nó ế khách. Và nó đói. Thằng Hận lúc này càng sôi sục và bức bối vì nó vẫn chưa thấy Chúa, mặc dù đã tăng gấp đôi lời cầu nguyện trong một ngày mà nó có thể cầu.
Dần dà nó đâm hoài nghi. Một ý nghĩ đen tối và bệnh hoạn lóe lên trong đầu nó. Nó nghe nói chỉ khi chết người ta mới lên thiêng đàng. Có phải là phải chết hay sao ? tại sao Chúa không cho tất cả lên thiên đàng mà đày ải con người ta trong lầm than làm chi vậy ?. Hay là tại chuổi thức ăn, con bé nhiều quá thì phải có nhiều con lớn để mà ăn cho hết. Hay là thiếu con lớn để nhiều con bé quá và ăn không kịp. ?
Trong giấc mơ của mình. Hận mài một con dao thật bén, bén ngót và sắc lẹm. Nó định bụng sẽ thực hiện cái ý định….vượt qua cái ngưỡng mà Chúa cho phép để đưa nó và chị Nó lên thiên đàng. Mặc những lời dị nghị, nó tin rằng chị nó với tấm lòng yêu thương nó vô bờ bến, không bỏ rơi nó như mẹ Nó, chị nhất quyết vượt qua mọi tiêu chuẩn để lên thiên đàng. Nếu Chúa không cho chị nó lên, nó sẽ sẳn sang xuống địa ngục thay cho chị Nó, miển sao chị nó lên thiên đàng.
Tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi, Hận lo sợ. Đầu hẽm xôn xao, Công An vây bắt gái mại dâm. Người ta đã bắt chị nó đi giáo dục cải tạo nhân phẫm. Nghe buồn cười làm sao. Nhân phẩm là gì nhỉ? Đầu tiên phải dạy con người ta sống sao cho có nhân phẩm trước rồi lở mà mất mới cải tạo chứ. Sao lại cải tạo thứ mà người ta không thể có?.
Hận đổ bệnh vì đói và sốt vì nó bị té khi cố chạy ra khi nghe chị nó gọi từ chiếc xe bít bùng của Công An. Không ai biết có một thằng bé Mù bị bệnh trong căn nhà tồi tàn cuối hẽm. Bất lực, Hận bắt đầu lầm rầm đọc kinh. Chị nó đi rồi, người ta bắt chị nó đi cải tạo lại nhân phẩm nhưng không ai biết là em của con người mất nhân phẩm – bị Mù cũng cần phải ăn để mà sống. Hận cầu Chúa…”lạy cha chúng con ở trên trời…nó quên bén mất mấy câu kế, chỉ nhớ nổi câu hãy cho chúng con thức ăn..hãy cho chúng con thức ăn….lần lần nó lã đi, miệng nó vẫn thều thào…xin cho chúng con thức ăn.
Ngoài kia, chuổi thức ăn vẫn ầm ầm chạy tới chạy lui. Những con thú bé nhỏ hằng ngày vẫn tỏa khap nơi tìm thức ăn, chúng đâu biết có ngày chúng sẽ trở thành thức ăn trong 1 vòng xoay nghiệt nghã. Trời đổ mưa át đi tiếng cầu nguyện của thằng Hận. Nó đang chết dần, chết dần vì đói khát. Nó thét lên một tiếng cuối cùng làm kinh động cả đất trời. Tiếng thét nó vang xa, ngân dài như một con thú bị trúng thương thét lên trước khi bị tàn sát.
Tiếng thét vang xa như một tiếng thét khủng khiếp.
Sài Gòn 15-07-2012.
(Tặng cho những cô gái lầm lỡ)
Một con én không làm nên mùa xuân, thôi kệ, cuối đông cũng được.
-Đã trao đổi với thầy chủ nhiệm trường NDC, tình hình rất khả quan.
-Ngày 15/8 các em sẽ tập trung, thầy sẽ lập danh sách học viên.
-Ngày 25/7 sẽ nhận 10 cây tiêu của hoangtube do Kts chuyen làm.
Một bài viết của ông anh. Mình cố ý để dai , không ngắt trang. Chỉ có một số ít người đáng đọc.
Loan ra đời, mẹ cô bế cô từ về quê sau những năm tháng bỏ nhà một vùng quê nghèo heo hút tận Bến Tre lên Sài Gòn sinh sống. Mẹ Loan quen 1 anh công tử nhà giàu, sau khi chán chê mẹ Loan và khi mẹ Loan có bầu Loan thì anh ta chạy biến.
Mẹ Loan xinh đẹp, trắng trẻo, tuy nhiên nguồn gốc và địa vị gia đình mẹ Loan không đủ để tương xứng với anh chàng công tử kia.
Loan về ở với ông bà ngoại, thời gian tuổi thơ Loan loanh quanh gốc trâm Bầu, Loan lớn lên như bền bỉ như những ngọn lục bình trôi miên man. Dù nghèo đói và thiếu thốn tuy nhiên vốn thừa hưởng ở mẹ và người cha Loan rất xinh đẹp.
Một ngày kia, mẹ Loan lại trở về lần này mang theo 1 bé trai. Như người ta thường bảo 1 đứa con xinh xắn là kết tinh của một tình yêu trọn vẹn. Lần này thằng Hận là kết cục của một lần mẹ Loan bị đám ma cô cưỡng hiếp, Hận không biết cha mình là ai và như định mệnh, Hận bị mù do một căn bệnh quái ác mà những đứa bé sinh ra trong hoàn cảnh thiếu thốn tạm bợ mang lại. Bỏ Hận lại trong nước mắt, mẹ Loan lại tiếp tục ra đi.
Căn nhà nơi cuối một con kênh đỏ ngầu như màu máu sôi sục hằng đêm lần này đón thêm 1 sinh linh bé nhỏ. Hùm dữ không ăn thịt con nhưng một người mẹ nghèo hèn sẳn sàng bỏ rơi con mình. Thằng Bé Mù như biết thân biết phận, nó không hề khóc, không hề la và rất ít bệnh tật. Mà có thêm bệnh nửa thì đã có làm sao.
Nó bị mù – một thứ bệnh mà có lẻ làm cho tất cả thứ bệnh nào khác cũng tránh xa nó đi. Loan rất thương em mình, hai chị em lủi thủi bên nhau. Loan thường bế thằng Hận đi xem người ta thả diều, câu cá. Mặc dù không thấy gì nhưng thằng Hận rất thích những trò chơi mà chị Nó tận tình kể lại. Nó chơi diều bằng âm thanh qua giọng nói trong trẻo, dể thương của 1 cô bé miền Tây. Này diều ơi diều bay lên, diều bay cao, rung rinh trong gió..nào diều ơi.
Năm tháng trôi đi, lần lượt ông và Bà ngoại Loan qua đời, bỏ lại hai chị em côi cút. Loan lúc này đã là một cô thiếu nử xinh đẹp, bùn đen không che được làn da cô. Tiếng gầm ầm ỉ của dòng kênh không át đi giọng nói dể thương của cô.
Rồi một ngày, nước lủ dâng cao, cuốn trôi tất cả nhà cửa, vườn tượt mà ông bà ngoại Loan để lại. Không một tấm áo, không một đồng trong túi. Bán nốt mấy con Vịt còn sót lại Loan dẫn em lên Sài Gòn với một mong ước mãnh liệt tìm cho ra mẹ cô. Lần dò theo bến xe Miền Tây Loan như choáng ngợp trước 1 Sài Gòn phồn hoa. Nhìn khắp nơi mà không biết đi đâu, về đâu.
Như là định mệnh, như là hệ quả của một chuổi thức ăn trong thế giới của loài cầm thú, mà trong đó những con thú mạnh mẽ ăn dần dần những con thú yếu ớt, lẻ loi. Loan trở thành mục tiêu của đám giang hồ bến Xe.
Trong đám thú dữ đó Long sẹo là con đực mạnh nhất. Sau một trận đánh nhau kinh hoàng, Loan là phần thưởng cho chiến thắng có mùi máu của Gã. Dường như đối với thú vật trước những con mồi non nớt yếu đuối chúng vờn cho đã rồi mới ăn. Long đóng vai một gã tốt bụng, thân ái giang đôi tay đầy máu tanh của mình ra che chở cho Loan. Gã thuê 1 căn nhà nhỏ gần bến Xe, mua áo quần, thức ăn cho Loan và thằng em Mù.
Rồi Loan trở thành vợ của Gã. Tuổi trẻ cùng sự hồn nhiên lẫn xinh đẹp, vô tư của Loan làm cho trái tim gã mềm nhũn. Gã quyết chí bỏ máu giang hồ đâm thuê chém mướn, Gã hoàn lương thành 1 tay bốc vác trong bến xe.
Chuyện đời đâu như mơ, trong một lần say cùng đám bạn, chếch choáng hơi men bước về nhà. Trong lòng gã mơ đến cô vợ trẻ bên nồi cơm trắng tinh đơi gã về. Một nhát chém chí mạng và chính xác, xoạc từ phía mang tai trái chéo lên cuống họng gã, làm gã không chết ngay mà chết từ từ.
Dân giang hồ đánh nhau là chuyện thường xuyên, họ chém nhau dường như là để tranh vương, xưng bá tuy nhiên lén và hiểm là những nhát chém của thù hận tích tụ. Nhát chém đã làm gã không chết vì bị thương mà chết vì trúng vào động mạch chủ dọc cổ. Gã cố bò, cố lết về nhà, cơn mưa thật to cũng không xóa nổi dòng máu cứ ộc ra từ cổ gã.
Vật vả bên xác chồng và tiếng khóc của thằng em, Loan mím môi câm lặng, sự câm lặng của một giống loài đã quen sự khốc liệt và chịu đựng. Không nơi nương tựa, không tiền, không nghề nghiệp Loan bắt đầu kiếm việc làm, cái việc mà hàng ngàn cô gái trẻ tương tự hay làm. Loan làm Gái ở bến xe.
Cô không có son phấn, không áo quần sặc sở, thậm chí không có một kiến thức tối thiểu nào để trụ lại ở cái nơi như vậy. Loan đưa khách về căn phòng mà cô thuê. Thằng em vốn bị mù nhưng nó không điếc, hằng ngày nó lắng nghe những âm thanh trong những cuộc truy hoan của khách làng chơi. Vốn nhạy cảm với âm thanh từ bé, vốn được chị kể cho nghe về tiếng vi vu của những con diều…nó nghe tất cả những thứ đó.
Tuy nó không biết và định nghĩa được sự tốt xấu từ chuyện mà chị nó làm. Nó thấy thương chị nó.
Một lần, chị nó dẫn về phòng một tay áo quần bảnh bao nhưng nhàu nát của một tay kỹ sư đi làm công trình xa về, quá bước nửa đêm tại bến Xe, tìm chút lạc thú trong khi chờ đợi đón chuyến xe sớm ngày mai.
Như mọi lần, Loan sẽ bảo thằng em mở tivi to lên, hay hát 1 bài, hoặc đọc kinh cầu nguyện. Ông bà ngoại Loan vốn rất sùng đạo thiên chúa. Đạo nói rằng mọi tội lổi do con người ta làm nên là do ông bà tổ tong đã phạm một trọng tội là ăn trái Cấm. “Lạy cha chúng con ở trên trời, chúng con nguyện danh cha cả sáng, nước cha trị đến, ý cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời, xin cho chúng con hôm nay lương thực hằng ngày và tha nợ cho chúng con….”.
Trời quá tối, bụng quá đói vì cả tuần nay mưa, ế khách. Mặc gã đàn ông dày vò, Loan khóc, những giọt nước mắt lăn trên má cô. Thằng em vẫn lầm bầm câu kinh trong một đêm tối lạnh lẻo. Gã kỷ sư như bừng tỉnh, thật quái đản và kinh khủng.
Cái lương tâm cằn cổi của gã như được tưới nước, gã dừng ngay cuộc chơi, gã nhớ đến vợ và mấy đứa con mình, gã nhớ đến lúc mà gã bé thơ, gã nhớ đến khi mà gã còn trẻ mới ra trường…..gã vội vả mặc lại quần áo, rút hết đống tiền trong túi ra bỏ lại trên bàn và…bước ra đi trong làm mưa to nặng hạt. Gã phải về nhà, bằng bất cứ giá nào.
Chúa nói rằng, người tốt sẽ lên thiên đàng và kẽ xấu sẽ xuống địa ngục. Chưa ai thấy thiên đàng nhưng lắm kẻ đã nếm mùi địa ngục. Thằng Hận càng ngày càng lớn, nó đã biết lần dò con đường trước hẽm để ra đầu đường xem bọn nhóc bến xe tạt lon, bắn bi. Nó đã biết bỏ đi khi chị nó dẩn ai đó về phòng. Cũng chính từ đây nó loang thoáng nghe những lời dèm pha của chòm xóm xung quanh nhà nó. “Chị mày làm Gái, cái đồ không biết xấu hổ, lại dẫn cả trai về nhà” “ chị mày sẽ xuống địa ngục vì đã làm những chuyện dơ bẩn đó” “ mới nứt con mắt mà đã vậy, sau này biết sống làm sao”.
Hận băn khoăn, nó không tin chị nó sẽ xuống địa ngục, chị nó yêu thương nó nhất, chăm lo cho nó còn hơn là một người mẹ. Chị nó đâu có được đi học, đâu có điều kiện như người ta. Chị nó chỉ là khâu cuối nhất trong chuổi thức ăn của loài cầm thú. Con lớn ăn, nhai và nuốt những con bé. Bọn nhà giàu, bọn có tiền nhai nuốt những kẻ nghèo khó. Nước to mạnh nhai nuốt nước bé. Ấy là chuyện đương nhiên.
Trong sự tối tăm của mình, Hận không ngừng nghĩ về Chúa Trời. Chúa bảo là sẽ cho thức ăn cho mọi thứ nếu mà mình siêng năng cầu nguyện. Nó cầu nguyện hoài nhưng nó vẫn không thấy thức ăn. Phải chăng vì quá nhiều người nghèo đói nên Chúa bận rộn mà quên nó. Nó tự nhủ sẽ cầu nguyện nhiều hơn và thành tâm hơn.
Cuộc sống ngày càng khó khăn, tuổi trẻ của chị nó cũng không tránh khỏi sự phai tàn của tạo hóa. Chị nó ế khách. Và nó đói. Thằng Hận lúc này càng sôi sục và bức bối vì nó vẫn chưa thấy Chúa, mặc dù đã tăng gấp đôi lời cầu nguyện trong một ngày mà nó có thể cầu.
Dần dà nó đâm hoài nghi. Một ý nghĩ đen tối và bệnh hoạn lóe lên trong đầu nó. Nó nghe nói chỉ khi chết người ta mới lên thiêng đàng. Có phải là phải chết hay sao ? tại sao Chúa không cho tất cả lên thiên đàng mà đày ải con người ta trong lầm than làm chi vậy ?. Hay là tại chuổi thức ăn, con bé nhiều quá thì phải có nhiều con lớn để mà ăn cho hết. Hay là thiếu con lớn để nhiều con bé quá và ăn không kịp. ?
Trong giấc mơ của mình. Hận mài một con dao thật bén, bén ngót và sắc lẹm. Nó định bụng sẽ thực hiện cái ý định….vượt qua cái ngưỡng mà Chúa cho phép để đưa nó và chị Nó lên thiên đàng. Mặc những lời dị nghị, nó tin rằng chị nó với tấm lòng yêu thương nó vô bờ bến, không bỏ rơi nó như mẹ Nó, chị nhất quyết vượt qua mọi tiêu chuẩn để lên thiên đàng. Nếu Chúa không cho chị nó lên, nó sẽ sẳn sang xuống địa ngục thay cho chị Nó, miển sao chị nó lên thiên đàng.
Tỉnh dậy, người đầm đìa mồ hôi, Hận lo sợ. Đầu hẽm xôn xao, Công An vây bắt gái mại dâm. Người ta đã bắt chị nó đi giáo dục cải tạo nhân phẫm. Nghe buồn cười làm sao. Nhân phẩm là gì nhỉ? Đầu tiên phải dạy con người ta sống sao cho có nhân phẩm trước rồi lở mà mất mới cải tạo chứ. Sao lại cải tạo thứ mà người ta không thể có?.
Hận đổ bệnh vì đói và sốt vì nó bị té khi cố chạy ra khi nghe chị nó gọi từ chiếc xe bít bùng của Công An. Không ai biết có một thằng bé Mù bị bệnh trong căn nhà tồi tàn cuối hẽm. Bất lực, Hận bắt đầu lầm rầm đọc kinh. Chị nó đi rồi, người ta bắt chị nó đi cải tạo lại nhân phẩm nhưng không ai biết là em của con người mất nhân phẩm – bị Mù cũng cần phải ăn để mà sống. Hận cầu Chúa…”lạy cha chúng con ở trên trời…nó quên bén mất mấy câu kế, chỉ nhớ nổi câu hãy cho chúng con thức ăn..hãy cho chúng con thức ăn….lần lần nó lã đi, miệng nó vẫn thều thào…xin cho chúng con thức ăn.
Ngoài kia, chuổi thức ăn vẫn ầm ầm chạy tới chạy lui. Những con thú bé nhỏ hằng ngày vẫn tỏa khap nơi tìm thức ăn, chúng đâu biết có ngày chúng sẽ trở thành thức ăn trong 1 vòng xoay nghiệt nghã. Trời đổ mưa át đi tiếng cầu nguyện của thằng Hận. Nó đang chết dần, chết dần vì đói khát. Nó thét lên một tiếng cuối cùng làm kinh động cả đất trời. Tiếng thét nó vang xa, ngân dài như một con thú bị trúng thương thét lên trước khi bị tàn sát.
Tiếng thét vang xa như một tiếng thét khủng khiếp.
Sài Gòn 15-07-2012.
(Tặng cho những cô gái lầm lỡ)