05-24-2013, 01:00 PM
(Bài viết đã được chỉnh sửa: 05-24-2013, 01:02 PM {2} bởi smallshrimp.)
là nơi bày tỏ cảm xúc của các thành viên clb...!
bài đâu tiên mình xin được trích nguyên văn những tâm sự của một bậc tiền bối:
Này....nếu thế giới quay lưng lại với tôi, không sao cả, tôi tin chắc rằng ít nhất còn cây sáo là bạn đồng hành trên quãng đường dài tôi sẽ bước. À, đương nhiên không phải mọi thứ đều tồi tệ như thế, tôi cho phép mình tự hào và tự tin rằng ngoài cây sáo ra thì tôi còn nhiều người chơi sáo ở 1 nơi mà tôi gọi là căn nhà thứ hai của mình… hoặc là thứ bao nhiêu đó tối không nhớ rõ( vì tôi có rất nhiều căn nhà)
Nói thế để biết rằng tôi có 1 căn nhà để trú mưa, có khi một hành trình dài mệt mỏi quá bởi những lo toan của cuộc sống,thì nơi này sẽ là nơi tôi tĩnh lặng, ngắm nhìn các thành viên tung tăng vui đùa, bạn có thể tưởng tượng được rằng nó giúp tôi mỉm cười thật nhẹ nhõm và chắc rằng tôi sẽ bật cười lao vào một cách hứng thú say mê với một nhạc khúc sôi động hòa cùng với mọi người.
Thế nào ấy nhỉ. Tại sao tôi gọi là 1 căn nhà. Thực sự là cho tới bây giờ tôi đã xem nó như 1 ngôi nhà đã qua một thời gian dài được xây dựng từ những người đặt viên gạch đầu tiên thô sơ. Và hiện tại thì nó đã trở nên rộng rãi khang trang đầy màu sắc và rộn tiếng cười.
Vâng, ngày xưa, khi tôi ghé qua nơi này, tôi thấy như một mảnh sân mà ở đó có những đứa trẻ tụ tập nhau vui đùa, có khi vui thì chúng tụ tập, khi buồn thì chúng bỏ đi, tôi cũng thế, nơi nào vui thì đến với khuôn mặt im lặng mỉm cười rất kiệm lời. và đương nhiên ngày qua ngày, có những đứa trẻ đã rời bỏ sân chơi này để tìm một sân chơi mới vui hơn, còn những đứa còn lại, thấy cái sân này đã thành thân quen và chúng nghĩ là cần có cái gì đó để gọi là nơi trú ẩn. Gọi là gì ấy nhỉ, 1 căn nhà chăng ? Chưa đâu, có thể nói là 1 cái lều. Vâng, như thế thì cũng rất là vui rồi, mỗi người 1 viên gạch, một vài trụ gỗ, cũng hình thành chốn để vui chơi.
Còn tôi thì sao, có khi tôi mãi phiêu du nơi nào đó, biệt tăm biệt dạng, rồi thỉnh thoảng ghé qua như 1 vị khách qua đường hờ hững. Không biết bao lâu nữa, ngày trở lại tự dưng thấy khác quá, không còn là cái lều, rõ ràng nó đã to lớn vững chắc hơn. Haizz… thú thật cái gì đẹp thì ai cũng thích mặc dù mình không góp công xây nhưng lại muốn ở miễn phí. Được thôi, chủ nhà là các chàng trai cô gái thật rộng mở và hào phóng, nếu tối không ở lại thì thật là óc bã đậu rồi, điều níu chân tôi chính ở chỗ đó. Và dần dần, nó quen thuộc lúc nào chẳng hay. Tôi xem nó thực sự là ngôi nhà của mình.
Mà các bạn biết đó, ngôi nhà đông anh em thì đương nhiên cũng sẽ có những lúc bất đồng. có đợt tôi thấy các thành viên xung đột ý kiến,người mới thì cải cách, kiểu muốn sơn ngôi nhà thành màu mới sang sủa hơn, người cũ thì muốn lưu giữ lại kỷ niệm và ý nghĩa của những ngày còn gian truân, hoài cổ và tôn trọng giá trị tinh thần. Tôi thấy mọi người đều vì mục đích chung xây ngôi nhà cho đẹp hơn, nhưng cách suy nghĩ lại khác nhau cho nên không thống nhất được. Nhưng rồi cũng qua cả, mọi việc tốt đẹp. vì nếu một ngôi nhà mà lạnh nhạt thì nhiều người sẽ bỏ đi, người mới không muốn tới trú ẩn. May mắn là bằng tình yêu và sức sống của đam mê đã giúp tất cả nhận ra rằng cần phải đoàn kết để xây dựng ngồi nhà, thế nên tới bây giờ ai cũng thấy tự hào và hạnh phúc vì được làm thành viên trong gia đình lớn này.
Vâng, không phải ai cũng mãi ở lại ngôi nhà, vì những lý do gì đó, vì hoàn cảnh, vì rất nhiều thứ mà vài người đã phải ra đi, tôi biết họ ra đi trong tiếc nuối buồn bã khi phải rời xa nơi mình đã từng có nhiều kỷ niệm,và tôi tin rằng họ vẫn sẽ nhớ mãi về những ngày tháng tươi đẹp. Các bạn à, những ai còn ở lại, hãy để người ra đi trong tiếc nuối vì không thể ở lại chứ đừng để họ muốn ra đi. Và điều quan trọng rằng, dù bạn đi bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì, thì nơi đây vẫn mãi là ngôi nhà của bạn, sẵng long mở cửa chào đón bạn trở về.
Tất cả chúng ta trong đời người ai cũng có những khoảnh khắc đáng nhớ. Vậy thì nơi này mãi là những dấu ấn đầy ý nghĩa của cuộc đời bạn,để ngày sau mỗi khi nhớ đến làm bạn mỉm cười ngọt ngào và hạnh phúc.
bài đâu tiên mình xin được trích nguyên văn những tâm sự của một bậc tiền bối:
Này....nếu thế giới quay lưng lại với tôi, không sao cả, tôi tin chắc rằng ít nhất còn cây sáo là bạn đồng hành trên quãng đường dài tôi sẽ bước. À, đương nhiên không phải mọi thứ đều tồi tệ như thế, tôi cho phép mình tự hào và tự tin rằng ngoài cây sáo ra thì tôi còn nhiều người chơi sáo ở 1 nơi mà tôi gọi là căn nhà thứ hai của mình… hoặc là thứ bao nhiêu đó tối không nhớ rõ( vì tôi có rất nhiều căn nhà)
Nói thế để biết rằng tôi có 1 căn nhà để trú mưa, có khi một hành trình dài mệt mỏi quá bởi những lo toan của cuộc sống,thì nơi này sẽ là nơi tôi tĩnh lặng, ngắm nhìn các thành viên tung tăng vui đùa, bạn có thể tưởng tượng được rằng nó giúp tôi mỉm cười thật nhẹ nhõm và chắc rằng tôi sẽ bật cười lao vào một cách hứng thú say mê với một nhạc khúc sôi động hòa cùng với mọi người.
Thế nào ấy nhỉ. Tại sao tôi gọi là 1 căn nhà. Thực sự là cho tới bây giờ tôi đã xem nó như 1 ngôi nhà đã qua một thời gian dài được xây dựng từ những người đặt viên gạch đầu tiên thô sơ. Và hiện tại thì nó đã trở nên rộng rãi khang trang đầy màu sắc và rộn tiếng cười.
Vâng, ngày xưa, khi tôi ghé qua nơi này, tôi thấy như một mảnh sân mà ở đó có những đứa trẻ tụ tập nhau vui đùa, có khi vui thì chúng tụ tập, khi buồn thì chúng bỏ đi, tôi cũng thế, nơi nào vui thì đến với khuôn mặt im lặng mỉm cười rất kiệm lời. và đương nhiên ngày qua ngày, có những đứa trẻ đã rời bỏ sân chơi này để tìm một sân chơi mới vui hơn, còn những đứa còn lại, thấy cái sân này đã thành thân quen và chúng nghĩ là cần có cái gì đó để gọi là nơi trú ẩn. Gọi là gì ấy nhỉ, 1 căn nhà chăng ? Chưa đâu, có thể nói là 1 cái lều. Vâng, như thế thì cũng rất là vui rồi, mỗi người 1 viên gạch, một vài trụ gỗ, cũng hình thành chốn để vui chơi.
Còn tôi thì sao, có khi tôi mãi phiêu du nơi nào đó, biệt tăm biệt dạng, rồi thỉnh thoảng ghé qua như 1 vị khách qua đường hờ hững. Không biết bao lâu nữa, ngày trở lại tự dưng thấy khác quá, không còn là cái lều, rõ ràng nó đã to lớn vững chắc hơn. Haizz… thú thật cái gì đẹp thì ai cũng thích mặc dù mình không góp công xây nhưng lại muốn ở miễn phí. Được thôi, chủ nhà là các chàng trai cô gái thật rộng mở và hào phóng, nếu tối không ở lại thì thật là óc bã đậu rồi, điều níu chân tôi chính ở chỗ đó. Và dần dần, nó quen thuộc lúc nào chẳng hay. Tôi xem nó thực sự là ngôi nhà của mình.
Mà các bạn biết đó, ngôi nhà đông anh em thì đương nhiên cũng sẽ có những lúc bất đồng. có đợt tôi thấy các thành viên xung đột ý kiến,người mới thì cải cách, kiểu muốn sơn ngôi nhà thành màu mới sang sủa hơn, người cũ thì muốn lưu giữ lại kỷ niệm và ý nghĩa của những ngày còn gian truân, hoài cổ và tôn trọng giá trị tinh thần. Tôi thấy mọi người đều vì mục đích chung xây ngôi nhà cho đẹp hơn, nhưng cách suy nghĩ lại khác nhau cho nên không thống nhất được. Nhưng rồi cũng qua cả, mọi việc tốt đẹp. vì nếu một ngôi nhà mà lạnh nhạt thì nhiều người sẽ bỏ đi, người mới không muốn tới trú ẩn. May mắn là bằng tình yêu và sức sống của đam mê đã giúp tất cả nhận ra rằng cần phải đoàn kết để xây dựng ngồi nhà, thế nên tới bây giờ ai cũng thấy tự hào và hạnh phúc vì được làm thành viên trong gia đình lớn này.
Vâng, không phải ai cũng mãi ở lại ngôi nhà, vì những lý do gì đó, vì hoàn cảnh, vì rất nhiều thứ mà vài người đã phải ra đi, tôi biết họ ra đi trong tiếc nuối buồn bã khi phải rời xa nơi mình đã từng có nhiều kỷ niệm,và tôi tin rằng họ vẫn sẽ nhớ mãi về những ngày tháng tươi đẹp. Các bạn à, những ai còn ở lại, hãy để người ra đi trong tiếc nuối vì không thể ở lại chứ đừng để họ muốn ra đi. Và điều quan trọng rằng, dù bạn đi bất cứ nơi đâu, làm bất cứ điều gì, thì nơi đây vẫn mãi là ngôi nhà của bạn, sẵng long mở cửa chào đón bạn trở về.
Tất cả chúng ta trong đời người ai cũng có những khoảnh khắc đáng nhớ. Vậy thì nơi này mãi là những dấu ấn đầy ý nghĩa của cuộc đời bạn,để ngày sau mỗi khi nhớ đến làm bạn mỉm cười ngọt ngào và hạnh phúc.